Anh chàng này đã chế tạo một robot thoát y cách đây hơn 10 năm và bây giờ sự sáng tạo này đã "vượt quá tầm kiểm soát".

Năm 1989, Giles Walker là một nghệ sĩ trẻ đi du lịch vòng quanh châu Âu để trình diễn các tác phẩm nghệ thuật làm từ phế liệu của mình. Ví dụ như Mutoid Waste Company, một con cóc khổng lồ được tạo ra bằng các linh kiện máy móc cũ.

Và cũng năm đó tại London, anh bắt đầu làm việc trên robot múa cột đầu tiên của mình. Một phiên bản robot lớn hơn, phá cách hơn và ngổ ngáo hơn. Về cơ bản, con robot được tạo ra với các bộ phận cơ thể là hình nộm như ma-nơ-canh, các động cơ và đầu là một chiếc camera quan sát. Và con robot thực sự ấn tượng khi Walker dần đưa nó vào cuộc sống, với sự xuất hiện của các chi tiết nhỏ nhưng quan trọng nhất: "cử chỉ".

"Cổ tay và mắt cá chân, cách nó di chuyển và phản ứng nói lên rất nhiều điều về một người nào đó", Walker cho biết. Và đó là anh tạo ra sự "ám ảnh" cho người xem với những con robot của mình.

Từ thú vui chế tạo robot thoát y, nam nghệ sĩ này giờ sáng tạo cả robot ăn xin hay robot say xỉn - Ảnh 1.
Những tác phẩm robot đầu tiên gây tranh cãi của Walker.

Ít ai khi đó thực sự biết và hiểu tại sao anh lại mạo hiểm tham gia vào lãnh địa rùng rợn của những con robot vũ nữ thoát y. Bởi đó là thời điểm mà mọi người vẫn đang cố gắng tìm từ vựng để bắt đầu cuộc tranh luận về sexbot và những lo lắng sâu sắc về cách mà chúng được sử dụng để đối tượng hóa cơ thể phụ nữ.

"Điều thú vị về những vũ công múa cột này là mặc dù tôi đã xây dựng họ cách đây 10 năm, nhưng giờ họ đã đảm nhận một vai trò mới - họ không phải là sexbot mà là một thứ hoàn toàn khác, về một thứ hoàn toàn khác", Walker nói.

Robot với đầu là camera giám sát, cùng mọi thứ khác, ban đầu được anh xây dựng như một bình luận khó chịu về sự phổ biến của công nghệ. Thực tế thì Walker đã bắt đầu quan tâm đến khái niệm này khoảng một thập kỷ trước, khi camera giám sát bắt đầu xuất hiện trên khắp nước Anh. Anh nói: "Điều đó khiến tôi nghĩ đến ý tưởng về sự mãn nhãn: ai có sức mạnh của những ánh nhìn - người quan sát hay người bị theo dõi".

Tua nhanh cho đến ngày nay thì các thông điệp đó của Walker ngày càng mạnh mẽ hơn - và mang tính cá nhân - khi nó trở nên rõ ràng hơn về mức độ khai thác dữ liệu cá nhân của xã hội. Và Walker cũng lo lắng rằng thông điệp và phép ẩn dụ ban đầu sẽ bị mất đi, khi mọi người chỉ biết đến các vũ nữ thoát y robot - thứ sẽ được sử dụng trong ngành công nghiệp tình dục.

Đây cũng là lý do mà Walker đã và đang tạo ra các tác phẩm điêu khắc công nghệ mới, như những con robot bị rối loạn chức năng, hoặc mô phỏng con người sống ở rìa xã hội.

"Họ là những người máy vô gia cư, hoặc robot gái mại dâm, hoặc những kẻ say xỉn", Walker chia sẻ. "Câu chuyện tổng thể mà tôi thích là về tất cả những điều đó. Bạn biết đấy, công nghệ đang phát triển quá nhanh và những điều này đang bị vứt bỏ phía sau".

Walker cho biết mình đã chế tạo hơn 100 tác phẩm điêu khắc robot với các kích cỡ và chất lượng khác nhau. Tuy nhiên, rất ít trong số chúng mang hình dáng rõ ràng của hình người. Thay vào đó, chúng sở hữu một hoặc nhiều chi tiết không hoàn hoàn. Và nếu quan sát kỹ tác phẩm này, bạn sẽ nhận thấy đó là những chiếc đầu được thay bằng loa đài, búa, ô tô, camera quan sát...

Tuy nhiên, vẫn có một cái gì đó sâu sắc của con người bên trong tất cả chúng. Không phải ở việc bắt chước hoàn hảo cơ thể con người, mà là bắt chước những điểm không hoàn hảo của các cá nhân để phân biệt giữa mọi người với nhau.

Tác phẩm The Last Supper  

Một trong các tác phẩm nổi bật của chàng nghệ sĩ này là The Last Supper. Nó gần giống như một tác phẩm sân khấu thu nhỏ với khoảng 15 robot được sắp xếp một cách lỏng lẻo, mô phỏng tác phẩm nổi tiếng "Bữa ăn tối cuối cùng" của danh họa Leonardo da Vinci.

"Mẹ tôi đã qua đời khi tôi đang xây dựng nó", anh giải thích. "Tôi nghĩ đó là nơi tôi trút bỏ mọi đau buồn và vì vậy nó trở thành một mảng tối ẩn chứa đầy đe dọa và bạo lực".

Có thể nói, cách tiếp cận nghệ thuật của Walker luôn là sự phản ánh những gì sai trái của xã hội với góc nhìn hài hước. Chúng có thể bậy bạ, lộn xộn và thậm chí có thể gây khó chịu cho người xem, nhưng đằng sau tất cả là việc chúng dường như đang nhìn thấu họ, giúp tăng thêm ý thức quan trọng về bản thân và cuối cùng là tạo ra một thông điệp lớn hơn về nơi tất cả chúng ta đang hướng tới.

Theo CafeBiz